Ngày nay có những vị Thầy mà tiểu sử chẳng có gì ngoài những công việc thế gian
Chúng ta có thể thấy thực trạng của Phật Pháp và những người tu Phật bằng cách so sánh với những gì trong quá khứ. Trong quá khứ, các bậc thầy vĩ đại của Ấn Độ và Tây Tạng coi dâng hiến cuộc đời cho việc tu hành là điều quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Và nhờ vậy, họ đạt tới những quả vị như quả dự lưu, vị kiến đạo, tam địa và vân vân. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi: cách chúng ta nói, chúng ta nhìn cái gì là quan trọng bây giờ đã thay đổi. Hồi xưa, các hành giả chỉ thấy thành tựu trên con đường tu là quan trọng nhất. Nhưng ngày nay, các chư vị cao trọng tìm kiếm một cái gì đó khác chứ không phải điều này. Ví dụ như trong quá khứ, đức Long Thọ đã thành tựu vị kiến tánh. Có rất nhiều vị Bồ tát và đạo sư vĩ đại đã đạt được những thành tựu vĩ đại trên đường tu như tam địa Bồ tát và vân vân. Đây là cái mà các ngài thực sự muốn thành tựu và có thể thành tựu bởi vì các ngài rất tinh tấn và thực sự chân thật để đạt tới những điều này. Vì vậy, các ngài có thể buông bỏ những ràng buộc thế gian và thể hiện điều này trong các cấp độ của địa và giai vị. Các hành giả trong quá khứ thành tựu đường tu như vậy chính nhờ các ngài đã thực hành Pháp chân chính và các phẩm tánh đặc biệt này làm nên chủ đề chính trong tiểu sử của các ngài.
Tóm lại, các hành giả trong quá khứ là những bậc thành tựu tôn quý. Các ngài kể về tiểu sử a la hán của các ngài, các ngài đã đạt tới các địa bồ tát như thế nào, các ngài đã thành tựu trên đạo lộ nhờ thực hành Pháp như thế nào. Đó là chủ đề chính trong tiểu sử của các ngài. Tuy nhiên, ngày nay có những người nói rằng họ đã đạt tới trình độ của một bậc thầy nhưng thử hỏi trong tiểu sử của họ có gì hơn là những công việc thuần túy thế tục, những bận tâm thế tục.
Trích “Chúng Ta Không Muốn Ở Trong Nhóm Những Người Điên Đó”, Hungkar Dorje Rinpoche
Diệu Âm trích dẫn
Nguồn ảnh bìa: Bảo Đăng (Rinchen Lamp)