Người dạy Pháp phải có một lịch sử học tập tốt, lịch sử tu hành tốt, lịch sử giới hạnh tốt và lịch sử chứng ngộ tốt
Mọi người đều biết rằng bất cứ vị thầy nào cũng đều phải có phẩm chất tốt và phải uyên bác, nếu không thì không thể dạy học trò được. Trong Phật Pháp cũng vậy. Người dạy Pháp phải có một lịch sử tốt: lịch sử học tập, nghiên cứu [giáo lý] tốt, lịch sử tu hành tốt, lịch sử giới hạnh tốt và lịch sử chứng ngộ tốt. Khi không có gì trong số những điều kiện này để làm một hành giả Pháp, thì đó là một đạo sư xấu kém.
Ở Tây Tạng chúng tôi có một câu nói: “Thật dễ dàng để làm ra vẻ có tri kiến cao và thật dễ dàng để làm ra vẻ không xu dính túi”, bởi vì bạn có thể giấu tiền ở đâu đó và trông có vẻ giống như người ăn xin. Và thật dễ dàng để bạn sắm vai làm một bậc tôn quý: “Tôi đã chứng ngộ tánh không!” Và thiên hạ [dễ] bị mê hoặc: “Ồ, đó là một bậc chứng ngộ. Chắc chắn như vậy vì Ngài ấy đã nói như vậy.” Đó là một sự nhầm lẫn và đây là lý do tại sao chúng ta cần phải thông minh.
Trích “Guru Yoga: Xin Hộ Trì để Mê Vọng Trên Đường Tu Dừng Bặt”, Hungkar Dorje Rinpoche
Diệu Âm trích dẫn