Oh, Panchen la, Đấng Tôn Quý! Bầu trời trên đầu chúng con đã từng bao la, sáng trong và xanh thẳm xiết bao, khi Ngài, với ốc-tù-và-trắng, sải rộng đôi cánh giữa các tầng mây, ban cho chúng con tựa-sấm-rền Diệu Âm Tối Thắng.
Oh, Panchen la, Đấng Tôn Quý! Núi Tuyết đã từng hùng vĩ, tráng lệ xiết bao, khi Ngài đứng đó sừng sững đỉnh-núi-cao, và rền vang tiếng hống sư-tử-tuyết-bờm-xanh-biếc.
Oh, Panchen La, Đấng Tôn Quý! Trí tuệ của Ngài đã từng mênh mông, sâu thẳm xiết bao, khi rạng rỡ nụ cười như ánh cầu vồng, Ngài khuyên dạy chúng con với tuyệt vời giọng-hót-chim-công.
Oh, Panchen La! Trong sâu thẳm trái tim chúng con, mọi ký ức về Ngài đều trong suốt tựa pha lê: Lòng yêu nước đại dũng, lòng bi mẫn Ngài dành cho dân chúng con [2], tấm lòng tận trung trong sáng với Pháp Bảo, đôi cánh tay hùng mạnh [giữ chặt khối] thống nhất, và dấu chân vững trụ trong Giới Luật,
Mỗi tình thương yêu, mỗi hạnh từ bi, mỗi nụ cười, mỗi lời răn dạy thấu-con-tim, mỗi nỗi khó khăn, nhọc nhằn Ngài đã trải,
Mỗi thành tựu, mỗi hy vọng, mỗi ước nguyện của Ngài.
Tất cả giờ đây đều nhảy múa lung linh, như cam lồ trong từng mao mạch trân quý nơi trái tim chúng con.
Chúng con xin tri ân bậc Thánh Linh, Đại Hiền, tối tôn!
—————–
[1] Tên là của tác giả đặt. Bài thơ này Hungkar Dorje Rinpoche gửi qua Wechat ngày 28.12.2018 ngày Giỗ lần thứ 30 Tổ Ban Thiền Lạt Ma.
[2] Dân Tây Tạng.
—————–
Dịch Tạng-Anh: Hải Losang. Dịch Anh-Việt: Lotsawa, tháng 1.2019.
Xem bản tiếng Anh (dưới bản Việt dịch): www.lienhoaquang.com/loidaosu-q3-07