Những Yếu Tố Cấu Thành Việc Vi Phạm Mật Giới Và Cách Sám Hối

 Khenpo Tsultrim Lodro Rinpoche

 

Như đã đề cập, ưu điểm của giới nguyện Mật thừa là những giới nguyện có thể được phục hồi nhiều lần sau khi chúng bị phá vỡ. Và không nhất thiết phải có thầy hiện diện để phục hồi giới nguyện; nó có thể được thực hiện đơn giản thông qua quán tưởng.

 

Những Yếu Tố Cấu Thành Việc Vi Phạm Mật Giới

 

Đầu tiên chúng ta sẽ thảo luận về các yếu tố cấu thành việc vi phạm các giới nguyện gốc trước khi giải thích các cách để khôi phục chúng. Điều này là do một số yếu tố nhất định phải hiện diện để coi là có vi phạm giới nguyện gốc của pratimoksha, bồ tát giới, hay mật giới; không có những yếu tố này thì giới nguyện không được coi là vi phạm.
Những yếu tố ràng buộc của mười bốn vi phạm gốc Mật thừa đã được làm sáng tỏ trong chương về giới nguyện Mật thừa. Đối với năm samaya gốc của Mật điển Guhyagarbha, các yếu tố ràng buộc cho các samaya tương ứng của mười bốn giới nguyện gốc là như nhau; sự khác biệt giữa hai điều này cũng đã được giải thích trong cuộc thảo luận của chúng tôi về năm samaya gốc. Ở đây, chúng ta sẽ thảo luận thêm về các yếu tố chung của việc vi phạm cả hai.
Kinh liệt kê cả bốn và bảy yếu tố ràng buộc, những yếu tố này sẽ được giải thích riêng.

 

BỐN YẾU TỐ KẾT THÀNH

 

1.Đối tượng

Đối tượng của hầu hết mọi lần vi phạm đều khác nhau; chẳng hạn, đối tượng chối bỏ vị thầy là thầy, đối tượng sự thù hận đối với bạn đồng tu là Pháp hữu, v.v.
Ai hoặc cái gì không đủ tiêu chuẩn là đối tượng của sự vi phạm? Hãy lấy ví dụ về việc nuôi dưỡng ác cảm đối với những người bạn đồng tu. Nếu hai người xung đột vì sân hận mạnh mẽ, và nếu cả hai đều đã thọ giới Mật thừa và các giới nguyện còn nguyên vẹn trong khi họ đang đánh nhau, thì đối tượng của sự vi phạm được thiết lập; nếu một trong số họ chưa bao giờ được quán đảnh, hoặc đã nhận quán đảnh nhưng đã phá vỡ samaya và chưa phục hồi nó trước xung đột, thì trong trường hợp này đối tượng của sự sa ngã không được thiết lập, bởi vì người đó cũng giống như bất kỳ người bình thường nào không phải là một hành giả Mật thừa. Những tín đồ Kim Cương thừa xung đột với loại người này có thể vi phạm một số giới nguyện nhánh khá nghiêm trọng, nhưng không phải là giới nguyện mật tông gốc.
Tương tự như vậy, nếu vị thầy mà người ta chối bỏ không phải là một trong sáu loại đạo sư hay một người bạn tâm linh tốt, người ta sẽ không phạm vào tội lỗi căn bản. Quy tắc tương tự có thể được áp dụng để đánh giá đối tượng của những sai lầm khác.

 

2.Động cơ

 

Trước hết, điểm quan trọng về động lực ở đây là liệu một người có đủ sức khỏe về mặt tinh thần hay không. Trong cả Kinh điển và Mật điển đều nói rằng một người được coi là đã vi phạm bất kỳ giới luật nào về giải thoát giới, bồ tát và mật tông phải có tâm trí sáng suốt. Nếu một người thiểu năng trí tuệ, không phân biệt được đúng sai thì không thể vi phạm giới nguyện. Vì một người như vậy không thể kiểm soát được tâm mình, không biết giới luật phạm giới nghĩa là gì, nên sự vi phạm không phải là cố ý.
Thứ hai, tiêu chí là có ý định hay không. Trong trường hợp một người không bị tâm thần bất ổn nhưng lại lỗi lầm nhận thức sai hoặc hiểu lầm, điều này cũng không phải là vi phạm vì người đó không có ý định làm như vậy. Mọi vi phạm giới nguyện phải được thực hiện do cố ý; nếu vi phạm một cách vô tình thì dù tâm thần của người đó ổn định vẫn không bị coi là vi phạm.
Do đó, chúng ta có thể thấy ngay cả khi một người tâm thần không ổn định đánh đập hoặc lăng mạ bằng lời nói các anh chị em kim cương của mình vì tức giận, và những lời buộc tội được các bên liên quan lắng nghe, giới không bị phạm vì tâm thần của người đó bất ổn.

 

3.Hành động

 

Ở đây “hành động” đề cập đến những hành động của thân và khẩu, không phải ý (hầu hết các giới luật đều quy định các hành động của thân và khẩu, nhưng một số ít cũng có thể bị phá vỡ chỉ bằng một ý nghĩ). Những khác biệt được trình bày trong các cuộc thảo luận về mười bốn vi phạm gốc và năm samaya gốc.
Hãy lấy ví dụ về việc xúc phạm anh chị em kim cương vì tức giận. Nếu một người nuôi dưỡng sân hận lớn đối với các bạn tu nhưng không có hành động bằng thân hay khẩu chống lại họ, thì thệ nguyện gốc sẽ không bị phá vỡ. Tương tự như vậy, một số trong mười bốn giới gốc đòi hỏi hành động về thân hay khẩu như một điều kiện để phạm vào một vi phạm giới gốc; không có điều kiện này thì vi phạm là sai nhưng nó chưa được tính là lỗi gốc.
Nhưng một số vi phạm không bắt nguồn từ hành động của thân và khẩu, chẳng hạn như vi phạm thứ tư trong mười bốn vi phạm gốc – từ bỏ lòng từ ái đối với chúng sinh, và vi phạm thứ năm – từ bỏ Bồ đề tâm. Trong những trường hợp này, không cần phải hành động gì cả, chỉ một ý nghĩ thôi cũng đủ dẫn đến sự sụp đổ. Ví dụ, nếu bạn nghĩ “tôi sẽ không bao giờ khao khát đạt được Phật quả vì lợi ích của chúng sinh nữa”; hoặc nếu khi thấy ai đó đau khổ, bạn hả hê trước sự bất hạnh của người đó hoặc thầm thề với mình “dù người đó có đau khổ đến đâu, dù tôi có cách giúp đỡ, tôi cũng sẽ không giúp đỡ”, bạn đã vi phạm lời nguyện gốc dù không nói hay làm bất cứ điều gì
Tuy nhiên, những chỉ trích quan điểm hay tập tục của các truyền thống khác, hay chê bai phụ nữ, đều phải xuất phát từ lời nói. Nghĩa là, người ta phải diễn đạt những tình cảm này bằng lời nói thì chúng mới được coi là sự vi phạm căn bản.

 

4.Kết quả

 

Lấy ví dụ về việc ăn trộm. Nếu ai đó đã đánh cắp một cái gì đó nhưng không nghĩ rằng những đồ vật bị đánh cắp hoàn toàn không thuộc về mình thì đó là một sự vi phạm, nhưng không phải là một sự sa đọa căn bản. Quy tắc tương tự cũng áp dụng cho tất cả các giới nguyện khác, nghĩa là, nếu vi phạm không được đưa đến hồi kết hoặc quá trình vi phạm chưa hoàn tất thì vi phạm không phải là một vi phạm gốc rễ.
Những yêu cầu đối với mỗi trong mười bốn vi phạm gốc và năm samaya gốc đều khác nhau. Khi tất cả các yếu tố phá vỡ giới nguyện đều được đáp ứng, người tu sẽ mất samaya.

 

 BẢY YẾU TỐ ẢNH HƯỞNG

 

1.  Việc sa ngã có thể được thiết lập hay không tùy thuộc vào việc vi phạm xảy ra như thế nào, liệu nó có được hành động vì ham muốn mạnh mẽ hay ác cảm mãnh liệt hay không. Trong Đại thừa, miễn là những hành động như trộm cắp, giết hại, nói dối và tà dâm không bị thúc đẩy bởi tham dục và sân hận, thì giới nguyện không bị phá vỡ. Điều mà chư Bồ Tát muốn tránh nhất là tính ích kỷ. Nếu vi phạm chủ yếu do ích kỷ thì sẽ là vi phạm giới nguyện; nếu thay vào đó động cơ là vì lợi ích của chúng sinh thì việc vi phạm có thể không nhất thiết phạm giới nguyện. Cụ thể hơn, nếu những hành động đó hoàn toàn được thúc đẩy bởi lòng bi mẫn vì lợi ích của người khác, không có ý định ích kỷ nào, thì chúng không những không vi phạm bất kỳ giới nguyện nào mà còn được coi là có công đức. Những trường hợp như vậy có rất nhiều trong kinh điển. Tôi chắc chắn rằng tất cả các bạn đều có thể nêu tên một số, vì vậy không cần phải giải thích thêm ở đây.

2. Cuối cùng, sự sa ngã có được thiết lập hay không tùy thuộc vào việc người đó hành động có ý thức hay không, có biết rõ mục tiêu hành động của mình hay không. Yếu tố này cũng giống như yếu tố nêu trên nên không lặp lại.

3. Nếu vi phạm giới nguyện đòi hỏi phải lấy hành động thể chất làm tiền đề, thì trong trường hợp thể hiện sự thù hận đối với anh chị em kim cương, thời điểm hành hung được thực hiện, giới nguyện bị phá vỡ; nếu yêu cầu hành động bằng lời nói thì tiêu chí là bên kia phải nghe được lời nói, nghe được lời nguyền đó.

4. Nếu hành vi phạm giới chỉ đòi hỏi hành động tâm thì nó phải tuân theo những ranh giới nhất định. Giả sử hai mươi bốn giờ trong một ngày được chia thành sáu khoảng, mỗi khoảng bốn giờ, nếu trong một khoảng thời gian hoặc trong vòng bốn giờ sau khi vi phạm, người liên quan hối hận về việc làm sai trái và phát nguyện sửa đổi thái độ của mình thì giới nguyện sẽ không bị phá vỡ hoàn toàn; tuy nhiên, nếu sau bốn giờ, người đó không hối tiếc, coi toàn bộ sự việc như một trò chơi, thậm chí còn tự hào về hành động đó thì samaya sẽ bị mất.

5. Mọi vi phạm phải được thực hiện bởi những người có tâm thần ổn định và có ý thức về việc làm này.
Khi phạm tội, nếu người phạm tội không những không hối hận mà còn hoan hỷ về hành động của mình, và tất cả các yếu tố khác đều có mặt, thì giới nguyện chắc chắn sẽ bị phá vỡ.

6. Xin lưu ý rằng ở đây khi chúng ta nói về cảm giác ăn năn, điều đó không có nghĩa là cảm thấy ăn năn sau sự việc mà là cảm thấy ngay lúc mình đang thực hiện một hành động sai trái. Ví dụ, khi cảm giác hối hận khởi lên, người ta lập tức từ bỏ hành động vi phạm gốc.
Mỗi giới nguyện đều có thời hạn sám hối cụ thể; vượt quá giới hạn này, không có cách nào đảo ngược sự thật rằng giới nguyện đã bị phá vỡ. Trong trường hợp đó, tất cả những gì người ta có thể làm là cố gắng hết sức để khôi phục giới, nếu không sẽ phải hối hận trong vô số kiếp sau.

7. Không giống như bốn yếu tố ràng buộc, không nhất thiết phải có đủ bảy yếu tố này mới có thể phạm giới. Ví dụ, yếu tố thứ ba đòi hỏi những hành động của thân và khẩu và yếu tố thứ tư liên quan đến hành động của ý không thể được thỏa mãn cùng một lúc. Mặc dù ranh giới của bốn yếu tố và bảy yếu tố là khác nhau, nhưng ý nghĩa và tầm quan trọng của chúng gần như giống nhau. Nếu đáp ứng đủ các điều kiện thì vi phạm là rất nghiêm trọng

Tóm lại, mỗi lời nguyện trong ba loại giới đều có những yếu tố kết thành cụ thể riêng; nếu tất cả các yếu tố đều không hiện diện, thì sự vi phạm có thể được coi là một lỗi lầm nhưng không phải là một sự suy sụp căn bản. Nếu nắm chắc được mọi yếu tố kết thành của mỗi giới nguyện và đo lường mức độ vi phạm một cách chính xác thì chúng ta có thể dễ dàng lựa chọn hành động của mình hơn để không phạm sai lầm nghiêm trọng vì thiếu hiểu biết.

 

CÁCH SÁM HỐI VÀ TỊNH HÓA LỜI NGUYỆN

 

Có bốn cách để tịnh hóa và phục hồi những giới nguyện bị phá vỡ: tịnh hóa bằng chứng ngộ tánh Không; tịnh hóa bằng sức mạnh của thiền định; tịnh hóa bằng bồ đề tâm tương đối; tịnh hóa bằng những việc làm cao thượng.

Tịnh hóa bằng sự chứng ngộ tánh Không

 

Đây là sự tịnh hóa cao siêu nhất. Bằng cách thực hành tính không, một người đã đạt được chứng ngộ về tính không không chỉ có thể tịnh hóa hoàn toàn mọi quả báo do vi phạm ba loại giới mà còn có thể xóa sạch các tập khí và hạt giống của nghiệp đó.
Tuy nhiên, phương pháp này vượt quá khả năng của người bình thường như chúng ta. Đối với một người đang ở giai đoạn đầu tu tập, phương pháp này không hữu ích ngay cả khi nó rất thiêng liêng.

 

Tịnh hóa bằng sức mạnh của thiền định

 

Đây là một phương pháp đơn giản và hiệu quả mà những người bình thường như chúng ta có thể áp dụng để thành công. Trong Kim Cương thừa, có nhiều thực hành để tịnh hóa, nhưng chúng ta không cần phải tìm kiếm những thực hành phức tạp đó; chỉ cần thực hành Vajrasattva, phương pháp thiền định cổ điển và cao siêu nhất để sám hối, là đủ.

Ngài Atisa nói rằng các giới luật Mật thừa nghiêm ngặt hơn và tương đối dễ phá vỡ, nhưng cũng có những phương pháp rất cụ thể, không phổ biến, thích hợp và cực kỳ hiệu quả để sám hối những vi phạm giới nguyện trong Kim Cương thừa.

Có nhiều phiên bản dài, trung bình và ngắn về thực hành Vajrasattva: Ngài. Khenpo Jigme Phuntsok dạy một thực hành ngắn gọn và Mipham Rinpoche có một phiên bản thậm chí còn ngắn hơn; phiên bản phức tạp hơn là phiên bản của nội ngondro. Chúng ta có thể chọn dựa vào hoàn cảnh của mình.

Mọi thực hành tịnh hóa đều phải chứa đựng bốn sức mạnh tịnh hóa.
Đầu tiên là sức mạnh của sự quy y, tức là đối tượng mà người ta nương tựa vào để được hỗ trợ khi thực hiện thực hành tịnh hóa. Đối với thực hành Vajrasattva, Bổn tôn Vajrasattva là sức mạnh quy y; khi thực hành bồ đề tâm, bồ đề tâm là sức mạnh của sự quy y; nếu thực hành tánh Không thì tánh Không là sức mạnh của quy y.

Thứ hai là sức mạnh của sự hối hận, tức là cảm giác ăn năn mạnh mẽ về những việc làm sai trái trong quá khứ. Điều này cực kỳ quan trọng. Nếu không có cảm giác hối tiếc này, nghiệp tiêu cực có thể giảm bớt đến một mức độ nhất định bằng cách trì tụng thần chú trăm âm, nhưng sẽ rất khó để tịnh hóa nó hoàn toàn.

Thứ ba là sức mạnh của sự quyết tâm, tức là nguyện thay đổi ngay lập tức và không tái phạm những lỗi lầm trước đó. Nếu không có quyết tâm này và bất kỳ sự thay đổi nào trong lời nói hay hành động của một người, nghiệp tiêu cực chỉ có thể giảm bớt chứ không thể loại bỏ hoàn toàn. Điều này cũng rất quan trọng.

Thứ tư là sức mạnh của phương thuốc, là bất kỳ phương thuốc giải độc nào mà người ta có thể áp dụng để tịnh hóa nghiệp tiêu cực, chẳng hạn như trì tụng tâm chú của Vajrasattva, lễ lạy, phóng sinh, v.v.

Việc người ta sử dụng loại phương pháp nào để thanh tịnh không quan trọng; phương pháp phải bao gồm bốn sức mạnh đối trị. Mặc dù chúng ta không có khả năng áp dụng các loại thiền định khác để tịnh hóa, tất cả các thực hành Vajrasattva ở dạng dài, trung bình và ngắn gọn đều dễ thực hiện; chúng cũng là cách thiền tốt nhất để tịnh hóa. Với điều kiện trợ duyên là bốn năng lực đối nghịch, trì tụng chú trăm âm 100.000 lần sẽ đảm bảo mọi ác nghiệp mà chúng ta đã tích lũy từ thời vô thủy được tịnh hóa. Đây là điều Đức Phật đã nói trong các mật điển Kim Cương thừa; ở đây có oai lực gia trì tối thượng thể hiện qua kim khẩu của Phật – nó không chỉ đơn giản là lời nói phương tiện khéo để dẫn dắt hay giải thoát chúng sinh nào đó khỏi đau khổ.

Trong mật điển, Đức Phật cũng nói rằng chỉ cần trì tụng tâm chú Vajrasattva Om Benza Satva Hum 100.000 lần cũng có thể tịnh hóa mọi ác nghiệp, kể cả những vi phạm các samaya gốc. Vào thời Đức Phật, con người không bị nhiều phiền não nên trì tụng minh chú này 100.000 lần là đủ; Hiện nay, trong thời đại suy đồi mê lầm và đau khổ tột cùng này, con người phải trì tụng thần chú 400.000 lần, tức là gấp bốn lần, để tịnh hóa hoàn toàn ác nghiệp. Vì điều này không quá khó thực hiện, nên H.H. Khenpo Jigme Phuntsok thường yêu cầu mọi người trì tụng tâm chú Vajrasattva 400.000 lần trong lễ puja hàng năm của Vajrasattva.

Theo đó, người tu trong thời kỳ suy thoái này cũng nên trì tụng chú trăm âm 400.000 biến. Nhưng thần chú trăm âm tương đối dài và mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành; trì tụng thần chú này 400.000 biến có một số khó khăn, do đó chúng ta phải đáp ứng yêu cầu nghiêm ngặt hơn này. Mặc dù vậy, miễn là người ta có thể trì tụng chú trăm âm một cách chân thành 100.000 lần, mọi ác nghiệp, kể cả những hành động sai trái như sát sinh, trộm cắp, nói dối, v.v. đã phạm phải trước khi thọ giới và bất kỳ vi phạm nào về samaya Mật thừa sau khi thọ giới chắc chắn có thể được tịnh hóa.

Mức độ nghiêm trọng của việc vi phạm các giới luật giải thoát giới giống như một vết ngứa ngoài da so với việc vi phạm giới luật Bồ Tát; thiệt hại do vi phạm các giới nguyện Bồ Tát chỉ là bề ngoài so với việc mất các samaya Mật tông. Vi phạm giới luật mật tông còn nghiêm trọng hơn nhiều so với vi phạm giới pratimoksa. Nhưng ngay cả việc phá vỡ giới nguyện cũng có thể được tịnh hóa hoàn toàn bằng phương pháp này, chứ chưa nói đến việc vi phạm các giới luật Ba La Mã và Bồ Tát. Đây không phải là một nhận xét ngẫu nhiên của tôi mà là một tuyên bố mà Đức Phật đã đích thân đưa ra trong các tantra. Chúng tôi có bằng chứng đáng kể từ các văn bản để hỗ trợ quan điểm này.

Vì vậy, không cần phải tuyệt vọng nếu chúng ta vi phạm giới nguyện. Thay vào đó, chúng ta nên có niềm tin rằng mọi ác nghiệp có thể được tịnh hóa hoàn toàn nhờ thực hành Vajrasattva.
Mặc dù có nhiều cách để tịnh hóa ác nghiệp bằng sức mạnh của thiền định, nhưng ở đây chỉ đưa ra phần giới thiệu ngắn gọn về tầm quan trọng và ý nghĩa cao siêu của thực hành Vajrasattva. Về thực hành cụ thể, bạn nên tham khảo các văn bản nghi quỹ liên quan.

 

Tịnh hóa bằng Bồ đề tâm

 

Bồ đề tâm là toàn năng. Chừng nào Bồ đề tâm còn được khơi dậy, người ta có thể dễ dàng hoàn thành bất kỳ nguyện vọng nào, dù đó là tích lũy công đức, tịnh hóa nghiệp tiêu cực hay đi theo con đường dẫn đến giải thoát; mặt khác, khi không có bồ đề tâm, người ta có thể làm mọi thứ có thể để tích lũy và tịnh hóa, và phá nát bộ não của mình để tìm kiếm sự giải thoát, nỗ lực vẫn sẽ quá yếu để mang lại bất kỳ kết quả nào.

Trong Bồ Tát Hạnh có nói: “Bồ đề tâm giống như địa ngục vào thời kỳ cuối cùng có thể tiêu diệt mọi ác nghiệp nghiêm trọng trong chốc lát.” Điều này có nghĩa là một khi có Bồ đề tâm tương đối, mọi nghiệp tiêu cực có thể được tịnh hóa hoàn toàn ngay lập tức.
Vì vậy, một người có bồ đề tâm chân chính nhưng đã vi phạm các giới luật mật tông không nên tuyệt vọng mà thay vào đó hãy tự khuyến khích bản thân theo cách này: ngay cả khi tôi đã vi phạm các giới luật mật tông, tôi không được từ bỏ mục tiêu của mình vì tôi đã cam kết giải thoát chúng sinh khỏi đau khổ. Tôi sẽ kiên quyết tiếp tục thực hiện tâm nguyện của mình, bất chấp khó khăn phía trước hay nghiệp quả mà tôi phải gánh chịu. Với điều này, mọi nghiệp tiêu cực kể cả nghiệp mất samaya có thể được tịnh hóa một cách tự nhiên ngay cả khi không cần phải thực hiện bất kỳ thực hành tịnh hóa cụ thể nào. Bồ đề tâm, vũ khí toàn năng có thể khuất phục mọi kẻ thù, phương thuốc kỳ diệu có thể chữa lành mọi phiền não và làm mới cuộc sống, nên được áp dụng bất cứ khi nào có thể; nó không phải để cho ta cất giữ. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu thực hành tịnh hóa trên cơ sở ước nguyện này.

Về thực hành bồ đề tâm, nó được Longchenpa làm sáng tỏ trong Lời Lời Của Thầy Tôi và Tìm Sự An nghỉ trong Bản tánh của Tâm; pháp thực hành được tất cả các trường phái Phật giáo Tây Tạng áp dụng cũng được trình bày khá rõ ràng trong Chuỗi Trí tuệ Sáng chói. Tóm lại, Bồ đề tâm là liều thuốc giải độc hiệu quả nhất. Chúng tôi không loại trừ các thực hành tịnh hóa như thực hành Vajrasattva, nhưng chỉ riêng Bồ đề tâm thôi cũng đủ mạnh mẽ để thay thế tất cả các thực hành tịnh hóa. Điều này hoàn toàn đúng.

 

Tịnh hóa bằng những việc làm cao quý

 

Những hành động cao quý chủ yếu là những hành động được thực hiện một cách can đảm và hết lòng để giải thoát chúng sinh khỏi đau khổ mà không quan tâm đến khả năng của chính mình. Ngay cả với tư cách là người bình thường, nếu chúng ta nỗ lực thực sự để làm những gì có thể, từng chút một, nghiệp của chúng ta có thể được tịnh hóa và đồng thời chúng ta cũng nỗ lực để làm lợi lạc chúng sinh khác.
Ví dụ, tu hạnh bố thí vô điều kiện là một thực hành tịnh hóa rất tốt; bất kỳ hình thức bố thí nào, dù đó là bố thí vật chất, Pháp, hay bảo vệ những người gặp nạn hay nguy hiểm, đều có thể tịnh hóa nghiệp tiêu cực của việc vi phạm giới luật mật tông. Mặc dù nhiều Phật tử không đủ tư cách để truyền Pháp, nhưng trì tụng thần chú hay danh hiệu chư Phật cho chúng sinh trong quá trình phóng sinh cũng là một hình thức bố thí Pháp. Hành động bố thí này rất thanh tịnh vì nó có tính vị tha; chúng ta trì tụng thần chú chỉ để làm lợi lạc cho những chúng sinh này, chứ không để đạt được bất cứ điều gì. Trong kinh Đức Phật dạy hình thức bố thí tối thắng và cao thượng nhất là bố thí sự che chở; cấp độ trì giới quý báu nhất và cao nhất là không làm hại bất kỳ chúng sinh nào. Vì vậy, thực hiện phóng sinh để bảo vệ chúng sinh thực sự là một hành động đầy ý nghĩa.

Ngoài điều này ra, còn có bốn hành động cao quý khác. Nghĩa là, trên cơ sở không tư lợi, không thu lợi nhuận mà xây dựng bệnh viện và chữa bệnh; xây dựng trường học để truyền bá Phật pháp hoặc dạy ngôn ngữ nguyên thủy của Phật pháp; xây dựng các nơi chốn cho các hoạt động Phật Pháp hoặc cho việc hành trì tu tập nhóm; cung cấp cơ sở cho người nhập thất, hoặc cung cấp thực phẩm và các nhu yếu phẩm cho hành giả nhập thất. Bốn điều này đều được coi là những hành động cao quý có thể tịnh hóa nghiệp chướng.

Ngoài ra, việc xây dựng các bảo tháp, làm tsa-tsas (tượng bảo tháp hoặc tượng phật), thực hiện cúng hỏa tịnh, lễ lạy, cầu nguyện bảy nhánh, v.v. cũng là những việc làm cao quý. Nhưng chúng ta cần chú ý một điều. Yêu cầu đối với việc cúng hỏa tịnh hay cúng tsok (tiệc cúng) khá cao nên hành giả phải đạt được trình độ nhất định trong công phu thiền định cũng như sự thành tựu trong các giai đoạn phát triển và thành tựu. Đúng là việc thực hành cúng hỏa tịnh và tsok có thể tịnh hóa nhiều che chướng nếu tất cả các điều kiện tiên quyết đều được đáp ứng. Tuy nhiên, ngày nay ở nhiều nơi, việc cúng hỏa tịnh trở nên phổ biến hơn bằng cách chất nhiều thực phẩm rồi ném vào lửa. Đây không phải là lễ cúng lửa hay thực hành tsok đích thực, chỉ đơn thuần là một nghi lễ mang tính hình thức mà không mang ý nghĩa Pháp nguyên thủy của nó.

Kinh cũng đề cập cụ thể đến phóng sinh, điều này chứng thực tầm quan trọng của nó như một thực hành tịnh hóa. Tuy nhiên, khi thực hiện hoạt động này, mục tiêu của chúng ta không bao giờ chỉ là tịnh hóa ác nghiệp của chính mình mà phải để giảm đi nỗi đau tạm thời (bố thí che chở) và an bình, hạnh phúc tối hậu (bố thí Pháp) của chúng sinh. Nếu chúng ta chỉ hành động vì lợi ích của mình, dù có công đức nhất định, chúng ta sẽ không được lợi ích trọn vẹn từ việc thực hiện hành động thiện lành vì động cơ của chúng ta không thanh tịnh.

Trong khi đó, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, từ khi phát khởi tâm nguyện ban đầu là làm lợi lạc chúng sinh cho đến khi đạt được giác ngộ, không bao giờ quan tâm đến lợi ích của chính mình mà chỉ quan tâm đến lợi ích của người khác. Tuy nhiên, ngài đã vượt qua vòng luân hồi cho chính mình trong khi cống hiến cuộc đời mình để mang lại lợi ích cho chúng sinh khác.
Ngược lại, từ xưa đến nay chúng ta chưa hề để ý đến lợi ích của người khác; bất cứ điều gì chúng ta nói hay làm đều nhằm đảm bảo hạnh phúc cho chính mình. Nhưng cho đến nay chúng ta chẳng đạt được gì cho mình, thậm chí không có quyền kiểm soát vận mệnh của chính mình. Rõ ràng, mọi nỗ lực nhằm thỏa mãn lợi ích cá nhân đều không có giá trị. Chỉ khi chúng ta nỗ lực hoàn toàn vì lợi ích của người khác thì lợi ích của chúng ta mới có thể được chăm sóc thỏa đáng.

Ngoài ra, được nghe giáo lý cũng được coi là một trong những việc làm vĩ đại. Dù người ta có hiểu giáo lý hay không, miễn là người ta nỗ lực tham dự và nghe những giáo lý sâu xa, điều đó luôn luôn có công đức.
Tương tự như vậy, cung cấp nơi tụ họp, chỗ ở, bản sao kinh điển, thực phẩm và những thứ cần thiết khác cho những người đến nghe giáo lý cũng là một hành động vĩ đại. Ở đây, các văn bản đề cập đến tất cả các kinh của Đại thừa và Tiểu thừa, cũng như những trình bày về triết lý Phật giáo về Tứ diệu đế, Trung đạo, và những thứ tương tự.

Các phương pháp thanh lọc nói trên được biên soạn từ những nội dung liên quan trong các tantra của đạo sư Nyingma vĩ đại Rongzom Pandita. Mình chỉ giới thiệu những phần dễ hiểu và áp dụng thôi. Có nhiều phương pháp khác đòi hỏi sự thực hành các giai đoạn phát khởi và thành tựu làm nền tảng. Chúng vượt xa những gì người mới bắt đầu có thể xử lý và do đó hiện tại bị loại khỏi cuộc thảo luận ở đây.
Trong số các phương pháp được đề cập ở trên, thực hành bồ đề tâm và Vajrasattva khá dễ nắm bắt. Việc một người có thể tịnh hóa nghiệp tiêu cực hay không chủ yếu phụ thuộc vào sự tinh tấn của chính mình. Hiện tại, việc thực hành tính không vẫn còn hơi vượt quá khả năng của chúng ta, nhưng chúng ta có thể cố gắng dễ dàng thực hiện nó sau khi hoàn thành các thực hành sơ bộ. Đối với những việc làm vĩ đại, một số yêu cầu khả năng tài chính nhất định để thực hiện nhưng một số thì không, vì vậy tiền không phải là vấn đề.

Liệu một người có thể tịnh hóa nghiệp tiêu cực hay không thực sự phụ thuộc vào việc thực hành tâm linh của họ hơn là của cải vật chất. Đặc biệt với các sự kiện phóng sinh mà chúng tôi có nhiều cơ hội tham gia hàng năm và được mọi người tích cực tham gia; nếu chúng ta có thể thay đổi động cơ tham gia các hoạt động này thì mọi ác nghiệp đã tích lũy từ vô thỉ chắc chắn có thể được tịnh hóa.

Tốt nhất là chúng ta có thể thực hiện tất cả các thiện hạnh trên để tịnh hóa, nhưng không nhất thiết phải làm tất cả. Chỉ cần thực hành một cách hoàn hảo là đủ để đạt được sự tịnh hóa hoàn toàn. Mặt khác, với việc thiện thì bao giờ chúng ta cũng làm càng nhiều thì càng tốt, nên chúng ta nên cố gắng làm càng nhiều càng tốt.

 

1. PHẦN KẾT LUẬN

 

Đức Phật từng nói có hai loại người đáng khen ngợi: người giữ giới nguyện hoàn toàn trong sạch, tức là người không bao giờ vi phạm giới nguyện; những người vi phạm lời thề nhưng lập tức sám hối và làm mọi cách để khôi phục lời thề của mình.
Atisha từng nói: “Tôi chưa bao giờ vi phạm các Biệt giải thoát giới, nhưng đôi khi tôi đã vi phạm các giới nguyện Bồ Tát và các giới mật tông nhiều lần.” Vì Atisha là hiện thân của Đức Phật, nên ngài không thể phạm phải những lỗi lớn như vậy, nên mục đích trong lời nói của ngài là nhấn mạnh ý nghĩa thứ bậc của ba loại giới luật và nhắc nhở các đệ tử thận trọng trước khi thực hiện các cam kết mật tông. Chúng ta chỉ nên thọ giới Mật thừa khi chúng ta có đủ niềm tin vào việc trì giữ chúng; nếu việc giữ giới luật Mật tông trong sạch là khó khăn, thì trước tiên chúng ta nên thọ giới ít nghiêm ngặt hơn và chờ đợi các điều kiện chín muồi trước khi thọ giới Mật giới.
Tuy nhiên, Ngài Atisha tiếp tục: “Mặc dù tôi đã vi phạm giới nguyện, nhưng tôi chưa bao giờ cho phép một vi phạm nào không được sửa chữa chỉ sau một đêm.” Điều đó có nghĩa là dù lời thề nào bị vi phạm, Ngài Atisha luôn nhất quyết sám hối lỗi lầm của mình một cách triệt để trong vòng 24 giờ.

Thật khó để không vi phạm bất kỳ lời nguyện nào, nhưng một lời thề đã bị phá vỡ có thể được phục hồi nếu chúng ta xem xét mọi sự vi phạm một cách nghiêm túc và tiến hành sám hối với sự kính thành. Vì vậy, cả hai hạng người được Đức Phật khen ngợi đều có thể đạt được giải thoát. Tất nhiên, xét về tốc độ đạt giải thoát, có sự khác biệt rõ rệt giữa những người không bao giờ vi phạm giới nguyện và những người vi phạm nhưng sau đó sám hối. Vì vậy, chúng ta vẫn nên đặt mình trong tình trạng cảnh giác cao độ để xác định và tiêu diệt bất kỳ nguyên nhân nào có thể dẫn đến vi phạm giới nguyện trước khi nó có cơ hội thành hiện thực.

Nếu một lời nguyện bị phá vỡ, hãy sám hối ngay lập tức. Ngay cả khi chúng ta không thể chắc chắn rằng giới của mình hoàn toàn trong sạch thì ít nhất chúng ta cũng không được từ chối sám hối. Nếu chúng ta để cho ác nghiệp phát triển mà không bị cản trở thì cuối cùng có thể sẽ không còn phương thuốc nào để xoay chuyển tình thế. Các thực hành Bồ đề tâm và Vajrasattva đều là những phương pháp tịnh hóa dễ dàng và mạnh mẽ, qua đó ác nghiệp của chúng ta có thể được tịnh hóa. Tôi tin rằng tất cả những người khôn ngoan đều biết rõ nhất phải làm gì. Quyết định thực sự nằm trong tay chúng ta.

 

Lược dịch: Hiếu Thiện (Lotsawa)

Nguồn: https://www.luminouswisdom.org/index.php/publications/gateway-to-the-vajrayana-path/3883-the-binding-factors-of-transgressing-tantric-vows-and-how-to-repent

 

CHIA SẺ
Tải về
pdf
word